Nha Trang, thành phố của biển xanh, cát trắng và những kỷ niệm đẹp đẽ, nay chỉ còn lại trong tôi một nỗi nhớ mênh mang. Đứng trên con đường Trần Phú, nơi mà năm nào chúng ta từng tay trong tay, lòng tôi nghẹn ngào khi nhìn bóng đêm phủ xuống, nghe tiếng sóng vỗ như khơi dậy một thời yêu thương trong trẻo mà định mệnh khắc nghiệt đã chia lìa.
Em, người con gái nhỏ nhắn với nụ cười hồn nhiên, đã từng là cả bầu trời của tôi. Chúng ta yêu nhau, không phải bởi những lời hoa mỹ hay hứa hẹn, mà bằng sự chân thành và thấu hiểu, bằng những cái nắm tay trong chiều gió biển hay những lần chia sẻ ước mơ về tương lai. Nhưng tình yêu ấy đã không thể thắng nổi cơn lốc của thời cuộc.
Gia đình em, vốn gốc người Hoa, đã bị cuốn vào cơn sóng dữ những năm 1978-1979. Khi những bất ổn nơi biên giới nổ ra, những lời kích động, những lời hứa về một “cố hương” xa xăm đã khiến gia đình em ra đi. Em rời xa tôi, không một lời từ biệt, không để lại dấu vết. Tôi không biết em đã chọn con đường bộ ra phía Bắc hay bấp bênh trên những con thuyền vượt biển. Chỉ biết rằng, từ ngày đó, tôi đã mất em, mất cả một phần tâm hồn mình.
Cùng thời gian ấy, đất nước cũng bị cuốn vào những cơn bão chiến tranh. Là một sinh viên đang ngồi trên giảng đường đại học, tôi không thể đứng ngoài lời hiệu triệu của Tổ quốc. Tôi gác lại sách vở, từ giã mái trường, khoác lên mình bộ quân phục và lên đường bảo vệ biên cương. Từ ấy, tôi trở thành người lính sinh viên, trải qua những tháng ngày giữa rừng sâu, nắng cháy, đĩa vắt, và những trận sốt rét hành hạ. Nhưng hơn cả những khổ đau nơi thể xác, nỗi nhớ em mới chính là điều dày vò tâm trí tôi.
Đã bao lần, tôi mơ về em trong giấc ngủ chập chờn. Tôi mơ thấy em đứng bên bờ biển, mỉm cười vẫy tay chào. Nhưng khi tôi chạy đến, bóng em tan biến như sương khói, để lại tôi bơ vơ giữa cát trắng và sóng biển. Tôi không trách em, không trách số phận, chỉ trách sao chúng ta sinh ra trong thời loạn lạc, để tình yêu trong sáng, tinh khôi ấy bị cuốn vào vòng xoáy của đời người.
Ngày trở lại Nha Trang, tôi bước trên những con đường xưa, dừng chân dưới những bóng cây nơi chúng ta từng dừng lại. Mọi thứ dường như vẫn như xưa, chỉ có chúng ta là không còn nữa. Tôi đứng bên biển, lặng nghe sóng vỗ và tự hỏi: “Giờ này em ở đâu? Có bao giờ em nhớ về tôi, như tôi vẫn luôn nhớ về em?”
Phải chăng, tình yêu của chúng ta là một món quà đẹp mà số phận chỉ cho phép giữ lại trong ký ức? Tôi tự nhủ, dù không thể gặp lại em, tôi vẫn luôn mang theo tình yêu ấy, như một ánh sáng trong trẻo, giúp tôi đi qua những tháng ngày gian khó.
Hôm nay, ngồi viết lại những dòng này, tôi không mong gì hơn là được lưu giữ một mối tình đẹp, một tình yêu vượt lên trên những biến động của đời người. Dẫu chúng ta bị chia cắt bởi thời cuộc, tình yêu ấy mãi mãi là ngọn đèn soi sáng trong trái tim tôi, là điều giúp tôi thấy đời này đáng sống, và là ký ức mà tôi trân trọng hơn tất cả.
Cảm ơn em, cảm ơn tình yêu đã cho tôi biết thế nào là nhớ, là thương, là hy vọng, và cả buông bỏ.
Tình yêu Hoa cỏ dại SG1980
0 nhận xét:
Đăng nhận xét