Mối Tình Đầu Trong Sương Khói.
Tuổi trẻ ai cũng có những kỷ niệm khắc sâu vào trái tim, những ký ức như một dòng chảy âm thầm nhưng mãnh liệt, đưa ta trở về những tháng năm tươi đẹp, ngây ngô và chân thành. Với tôi, đó là Đà Lạt – thành phố ngàn hoa, nơi lưu giữ mối tình đầu trong trắng, dịu dàng như sương sớm trên đồi thông đại ngàn.
Tôi sinh ra nơi miền Duyên hải miền Trung, nơi biển xanh sóng bạc ngày ngày hát khúc tình ca muôn thuở. Nhưng Đà Lạt, với những con đường quanh co, đồi thông bát ngát trong sương mờ, lại khiến trái tim tôi thổn thức đến ngẩn ngơ. Làm sao quên được những buổi chiều tan học, một mình lang thang qua bến Thủy Tạ hay bên hồ Xuân Hương, để hồn lạc theo nhịp bước mơ màng của tuổi đôi mươi,mười tám.
Rồi định mệnh đã đưa em đến, một buổi chiều đầy sương gió, khi dáng hình em thoáng hiện như ánh nắng xuyên qua lớp sương mờ. Em trong tà áo dài trắng, bước đi giữa những con đường quanh co như nàng thơ từ trong mộng bước ra. Từ giây phút ấy, trái tim tôi không còn thuộc về tôi nữa, mà đã thầm trao trọn cho dáng hình em.
Tình yêu đầu đời của chúng tôi bắt đầu từ những con đường phố nhỏ uốn lượn qua đồi thông, qua những lần gặp gỡ ngây ngơ đầy bối rối nhưng ấm áp. Tôi nhớ mãi những buổi sáng dìu nhau đến giảng đường, em học kinh doanh, tôi học khoa học. Những ngày cuối tuần, chúng tôi dắt tay nhau dạo phố, ngắm hồ Than Thở, ghé Thung Lũng Tình Yêu, xa hơn nữa Thác Cam ly, Chùa Linh Sơn, Nhà Thờ Chính Tòa. Tiếng vó ngựa lộc cộc trên con đường nhỏ quanh đồi, hơi sương lạnh quyện vào không khí, tất cả như chứng nhân cho mối tình đầu thơ ngây nhưng sâu sắc.
Tôi sinh ra nơi miền Duyên hải miền Trung, nơi biển xanh sóng bạc ngày ngày hát khúc tình ca muôn thuở. Nhưng Đà Lạt, với những con đường quanh co, đồi thông bát ngát trong sương mờ, lại khiến trái tim tôi thổn thức đến ngẩn ngơ. Làm sao quên được những buổi chiều tan học, một mình lang thang qua bến Thủy Tạ hay bên hồ Xuân Hương, để hồn lạc theo nhịp bước mơ màng của tuổi đôi mươi,mười tám.
Rồi định mệnh đã đưa em đến, một buổi chiều đầy sương gió, khi dáng hình em thoáng hiện như ánh nắng xuyên qua lớp sương mờ. Em trong tà áo dài trắng, bước đi giữa những con đường quanh co như nàng thơ từ trong mộng bước ra. Từ giây phút ấy, trái tim tôi không còn thuộc về tôi nữa, mà đã thầm trao trọn cho dáng hình em.
Tình yêu đầu đời của chúng tôi bắt đầu từ những con đường phố nhỏ uốn lượn qua đồi thông, qua những lần gặp gỡ ngây ngơ đầy bối rối nhưng ấm áp. Tôi nhớ mãi những buổi sáng dìu nhau đến giảng đường, em học kinh doanh, tôi học khoa học. Những ngày cuối tuần, chúng tôi dắt tay nhau dạo phố, ngắm hồ Than Thở, ghé Thung Lũng Tình Yêu, xa hơn nữa Thác Cam ly, Chùa Linh Sơn, Nhà Thờ Chính Tòa. Tiếng vó ngựa lộc cộc trên con đường nhỏ quanh đồi, hơi sương lạnh quyện vào không khí, tất cả như chứng nhân cho mối tình đầu thơ ngây nhưng sâu sắc.
(Hình ảnh mô phỏng)
Nhưng rồi chiến tranh đến, chia cắt đôi ta. Ngày chúng tôi tạm biệt Đà Lạt cũng là ngày định mệnh chia ly. Tôi rời xa thành phố thân thương ấy, mang theo hình bóng em và những lời hẹn thầm lặng. Chiến tranh đã cuốn em đi, xa mãi, để lại trong tôi nỗi khắc khoải suốt nửa thế kỷ nầy.
Đã bao lần tôi trở lại Nha Trang, quê hương của em, tôi nghe nói “em đã rời đi cùng gia đình trong những năm tháng loạn lạc”. Tôi tìm em trong vô vọng, giữa những nếp nhà xa lạ, những khu vườn yên ắng, bóng dáng em đâu sao vẫn xa mờ. Giờ đây, dù không còn hy vọng gặp lại, tôi vẫn cầu mong em bình an, hạnh phúc, dù là nơi trời Âu hay trời Đông xa lắc.
Mối tình đầu ấy, dù dang dở, vẫn là một ký ức ngọt ngào, là ánh sáng dịu dàng trong tâm hồn tôi. Đà Lạt ơi! – nơi tình yêu ấy sinh ra và lớn lên – vẫn luôn là miền thương nhớ, nơi trái tim tôi mãi hướng về.
Biết bao giờ gặp lại em, để chỉ một lần thôi, nói rằng tôi vẫn nhớ, vẫn yêu và vẫn mong em hạnh phúc, như ngày đầu tiên tôi thấy em giữa sương mờ Đà Lạt…
LQN/2024
Đó chính là mảnh ghép cuộc đời!
Trả lờiXóa